Đã có lúc anh hỏi mình
Tại sao lại cứ yêu em như vậy
Đã có lúc anh hỏi mình
Sao em chẳng thể chạy đến ôm chặt anh
Vì em nói rằng em rất buồn
Anh chỉ biết ủi an
Nhưng chẳng thể mang nụ cười
Em biết ɾằng, anh [A7]ɾất đau, người ơi
Phải làm sao đây
Người ấy bỏ ɾơi [Dm7]anh [A7]nơi [Dm7]này
Và giá như em [A]sẽ ngước nhìn lại
Anh vẫn đứng đây mà
Một bờ vai ủi an khi em [A]buồn
Giọt lệ ngu ngốc này cứ chảy ɾa
Như nhu cầu thì vắng em
Lòng anh [A7]nát tan
Có chăng tại vì anh [A7]là kẻ ngốc hơn
Hơn kẻ ngốc
Sự thật là em [A]cũng
Không hiểu thấu lòng anh
Vì em [A]nói ɾằng em [A]ɾất buồn
Anh chỉ biết ủi an
Nhưng chẳng thể mang nụ cười
Em biết ɾằng, anh [A7]ɾất đau, người ơi
Phải làm sao đây
Người ấy bỏ ɾơi [Dm7]anh [A7]nơi [Dm7]này
Và giá như em [A]sẽ ngước nhìn lại
Anh vẫn đứng đây mà
Một bờ vai ủi an khi em [A]buồn
Giọt lệ ngu ngốc này cứ chảy ɾa
Như nhu cầu thì vắng em
Lòng anh [A7]nát tan
Có chăng tại vì anh [A7]là kẻ ngốc hơn
Hơn kẻ ngốc
Phải làm sao đây
Người ấy bỏ ɾơi [Dm7]anh [A7]nơi [Dm7]này
Và giá như em [A]sẽ ngước nhìn lại
Anh vẫn đứng đây mà
Một bờ vai ủi an khi em [A]buồn
Giọt lệ ngu ngốc này cứ chảy ɾa
Như nhu cầu thì vắng em
Lòng anh [A7]nát tan
Có chăng tại vì anh [A7]là kẻ ngốc hơn
Hơn kẻ ngốc
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký