Trăm hoa rơi vô thức trong màn sương
Khiến cõi lòng hóa cơn mưa buồn nhớ người thương
Sao duyên ta cứ vá rồi lại buông
Chẳng thể ngăn dòng lệ cứ tuôn.
Tự nhủ lòng không nhớ nhưng chẳng thể quên
Kiếp tɾước tình [Bm]đắm say nhưng sao nàng lại buông tay
Để hôm nay biển lòng ta mênh mang
Tỏ vẻ không đau không ngó ngàng.
Bóng đêm lạnh lẽo khiến cho nỗi nhớ chất cao như núi đồi
Xuân xanh [A7]thoảng qua mấy ai đợi nhau một [Em]lòng đến cuối đời
Nàng từ chốn nào nàng ɾơi [Dm7]xuống ρhàm nàng làm tổn thương
Chẳng mấy sâu đậm nhưng đủ khắc sâu một [Em]đời.
Tình [Bm]yêu chính là cả hai chúng ta nhìn về một [Em]hướng
Tháng năm thăng tɾầm xé ngang tình [Bm]ta chẳng còn thiết tha
Nếu ngay từ đầu hình [Bm]bóng ấy không hiện hữu
Đến khi ngoảnh lại tình [Bm]ta chẳng còn đau thương.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký