Chiều trong quán vắng nghe đông về
Giọt cà phê đắng rơi não nề
Gần em mà cách xa muôn trùng
Sao ta bâng khuâng ngỡ như là tình yêu.
Chỉ là nước cuốn trôi qua cầu
Rồi như khói thuốc tan âm thầm
Vì em [A]là áng mây vô tình
Cho ta lênh đênh chết theo dòng thời gian.
Khi chợt thấy em [A]bỗng nhiên xác thân khờ dại
Bên đời có em [A]tɾái tim ta như tɾẻ lại
Ðoạn đường tưong [Am]tư ấy
Nửa đời đi chưa hết
Trở về ôm nỗi chết sao đành.
Tình [Bm]dù là đắng cay bất hạnh
Tình [Bm]dù là xót xa muộn màng
Tình [Bm]dù là tɾái ngang vô vọng
Ta không ăn năn hiến dâng một [Em]tình [Bm]yêu.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký