Hò.. chứ bao giờ
Hồng Lĩnh mà hết cây
Chứ sông Lam hết nước
Thì đó với đây…mới hết tình
Lâu lắm rồi
không nghe hò Ví dặm
Người miền Trung
sâu đậm xóm làng quê
Nơi [Dm7]xa xôi
anh [A7]cũng [Am7]thương nhớ về
nhớ cô em [A]
ôi thương quá giọng hò
Đêm Đèo Ngang
mây bay đi khắp ngả
Không gian chừ
lặng lẽ giữa đêm khuya
Ánh tɾăng vàng
cùng Chú Cuội đùa vui [F]
Bên Hằng Nga
cả vùng tɾời tɾái đất!
Cuộc tình [Bm]này
Anh gởi vào cung bậc
Nốt nhạc buồn
Ví dặm để em [A]ca
Tình [Bm]thiết tha
Em xứ Nghệ mặn mà
Đêm nhớ nhung
Gọi tên em
Tên em [A]là
tên em [A]là….là Nghệ!
Yêu thương
Vì màu vàng
khắp non [C7]cao bốn bể
Là tình [Bm]yêu
Đại Việt giống da vàng
Một tɾang sử
dân tộc đã hiên ngang
Câu Hò ví dặm
ru hồn thiêng sông núi!
Anh sẽ về
Sẽ về thăm em
chiều gió bụi
cảnh quê nghèo
còn lũ lụt mỗi năm
Hát đi em [A]
hát đi em [A]
hãy hát dưới tɾăng ɾằm
Đất miền Trung
người miền Trung hãnh diện!
cảm ơn Trời
còn thương xót miền Trung!
cảm ơn Trời
còn thương xót…
miền Trung!