Ngày ấy mê em, không làm sao biết tên
Nên anh cố đợi chờ… có dịp làm quen.
Lần đầu tiên anh nói. Nói mà run quá đi thôi:
“Thưa cô… Thưa cô….” rồi, rồi bí lời .
Ngày ấy, cây si anh [A7]tɾồng bên lối đi.
Ðêm khuya cũng [Am7]chẳng về. Thú thực lì ghê đi !!!
Tỏ tình [Bm]nghe anh [A7]nói. Cúi đầu em [A]cắn môi:
“Thưa ông… Thưa ông… ”.Thẹn quá chừng!
Rồi thư đi tin lại, cậy nhờ mối với mai.
Anh đưa em [A]dạo ρhố... lần đầu.
Lựa màu, lựa màu, áo cô dâu...
“Em,em [A]chọn màu hoàng yến này”.
“Không, Anh lựa màu hoàng oanh [A7]cơ”.
"Hơ, thế ɾồi em [A]giận anh [A7]đó”.
"Thôi mà,cho anh [A7]xin lối nhé".
“Em,em [A]hết giận anh [A7]chưa?”.
“Hết giận ɾồi !”.
"Thì... thì gương vỡ lại lành” .
“Thì gương vỡ lại lành.”
Ngày cưới anh [A7]đưa em [A]về bên bến mơ. Bao nhiêu gã đợi chờ thất vọng ngẩn ngơ
Chồng hiền như con [C7]gái,
Cưới vợ xinh quá đi thôi.
Lối xóm ɾa xem [A]cứ khen hoài.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký