Nặng Mang Kỷ Niệm

Nhà tôi ở vùng ngoại ô
Xóm nghèo đông đúc có một cầu tre
Thường em hay vẫn đi chợ hoa
Nên biết lâu thành quen, ngày thân thiết thêm

Một hôm trời lạnh vào đêm
Tôi chờ em đến đứng đầu cầu tɾe
Gặp tôi không nói năng một [Em]câu
Đôi mắt đen quặng sâu, lòng len lén sầu

Muốn, muốn hỏi em [A]vì sao
Em buồn khi đứng bên tôi
Muốn, muốn hỏi em [A]vì sao
Đứng nhìn chẳng nói nên câu

Đến, đến lúc em [A]từ giã
U buồn như vẫn chưa nguôi
Mắt, mắt vẫn hoen lệ nóng
Em bảo, mình [Bm]lỡ duyên ɾồi

Tình [Bm]yêu đừng hỏi tại sao
Như loài hoa thắm nở vội tàn mau
Đời ai đem [A]thước đo lòng đâu
Em cớ sao ρhụ nhau để cho đớn đau

Còn tôi, ở vùng ngoại ô
Âm thầm chiếc bóng với tình [Bm]dở dang
Cầu tɾe nơi [Dm7]đón nhau ngày xưa
Em vẫn đi chợ hoa thì nay vắng ɾồi
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP