Nắng Chiều

Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
Khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ.

Anh nhớ trước đây dáng em [A]gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh [A7]đôi mắt long [Am]lanh
Anh nhớ bước em [A]khi nắng vương thềm
Má em [A]màu ngà tóc thề nhẹ vương.

[ĐK:]
Nay anh [A7]về qua sân nắng chạnh nhớ câu thề tim tái tê
Chẳng biết bây giờ người em [A]gái duyên ghé về đâu
Nay anh [A7]về nương dâu úa, giọng hát câu hò thôi hết đưa
Hình [Bm]bóng yêu kiều kề hoa tím biết đâu mà tìm.

Anh nhớ xót xa dưới tɾe là ngà
Gợn buồn nhìn anh, em [A]nói mến anh
Mây lướt thướt tɾôi khi nắng vương đồi
Nhớ em [A]dịu hiền nắng chiều ngừng tɾôi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP