Muộn Màng

Ðường về thênh thang xa vời
Phủ đầy nước mắt một người
Từng hàng cây khô bơ vơ chiếc lá
Nào ai biết những nỗi đau tràn tim này.

Nhìn về xa xôi chân trời
Phủ đầy bóng dáng một [Em]người
Một mình [Bm]đôi tay chơi [Dm7]vơi [Dm7]giữ lấy
Kỷ niệm xưa một [Em]tình [Bm]yêu sao chóng qua.

Ðường về xưa ôi quạnh vắng
Em đã quên đi câu thề xưa
Tình [Bm]yêu đó giờ đã chia đôi đường
Ðang có em [A]một [Em]ngày
Muộn Màng
Chợt em [A]ɾa đi lòng anh [A7]giá băng.

Tình [Bm]yêu nay sao lạ thế
Anh vẫn yêu em [A]như ngày xưa
Tình [Bm]đã xa ɾồi biết đâu tìm
Cơn gió đông muộn màng
Mình [Bm]anh [A7]lang thang
Về nơi [Dm7]xa không có ai tɾông chờ.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP