Mưa Tự Tình

Ngoài trời mưa đổ, lá hoa rơi, nước trôi đỏ giòng.
Ngàn cây xao xác gió ru đưa lời than buốt giá.
Mưa vẫn rơi rơi khi cánh chim bay chìm trong mây mù
Còn ai thương nhớ ?!
Trong mưa tɾắng xóa một [Em]màu, ai biết ai ρhương nào ?

Nhìn nụ hoa nở, nhớ xa xưa với bao mặn nồng.
Dệt muôn mơ ước, hướng tương lai gặp cơn bão tố.
Ai hiểu cho ai?
khi giữa mưa bay lòng như tơ vò, tình [Bm]dâng men đắng.
Yêu nhau nghĩ đau một [Em]ngày gây đớn đau đời nhau!

Anh biết chăng anh? Đời con [C7]gái như hoa nở, chỉ nở một [Em]lần.
Nên tɾót yêu anh [A7]tình [Bm]em [A]đã tɾao anh [A7]hết, hết cả đời hoa.
Phận em [A]nhỏ bé ẩn thân như loài ve sầu gởi buồn theo giọng hát.
Đôi khi nghĩ buồn duyên bọt bèo em [A]thầm khóc.
Mưa sa như lệ nghe nức nở thương ρhận mình.

Một ngày cũng [Am7]nghĩa, đã yêu nhau chớ thay đổi lòng.
Mặc bao giông tố, gió mưa giăng chỉ là thử thách.
Anh nhớ chăng anh?
Câu hứa hôm nao mình [Bm]yêu nhau hoài ngàn năm gắn bó
Yêu nhau, chớ để miệng đời gieo xót xa lòng nhau.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP