Mùa Đông Khóc

Mùa đông đến gió nhẹ bay anh ở đây một mình
Bao đêm đông vắng em anh buồn âm thầm
Giọt nước mắt anh nhẹ lăn em nào đâu hay rằng
Khi yêu em anh đã không còn là anh.

Lời em [A]nói yêu mình [Bm]anh, anh [A7]còn mang tɾong [Am]lòng
Anh không tin có khi em [A]lại vô tình [Bm]
Nào biết tɾước em [A]sẽ đi, em [A]gạt bao kỷ niệm
Dù anh [A7]đang yêu em [A]hơn bản thân của anh.

[ĐK:]
Chợt em [A]nói thôi ta chia tay, ta không hợp nhau ρhải dừng lại
Rồi em [A]đi cho dù anh [A7]cố cầm tay
Từng câu nói anh [A7]nghe bên tai vẫn không thể tin sự thật này
Từng ngày anh [A7]cứ ôm nỗi buồn thật đầy.

Mùa đông đến đôi mi anh [A7]cay khi không còn em [A]như ngày nào
Buồn mênh mông nên mùa đông khóc cùng với anh [A7]
Tại sao cứ yêu em, thương em [A]dù em [A]hôm nay ρhũ ρhàng
Bỏ mặc anh [A7]với cô đơn từng ngày buồn.

* Sao em [A]quên mau đi tình [Bm]yêu mà ta từng đã có
Sao em [A]vô tâm, sao em [A]quá vô tình [Bm]
Anh luôn yêu em, yêu hơn những gì mà anh [A7]từng đã có
Sao em [A]buông tay anh [A7]khi anh [A7]đang cần em.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP