Một Miền Ký Ức Hải Phòng

Anh nhớ không những ngày thơ bé quê mình, chiều Hải Phòng nắng tắt màu
hoa dăng kỷ niệm cũ. Sông Lấp bồi hồi dòng soi muôn hoa phượng đỏ.
Tan học về đường TrầnPhú áo trắng tóc mây. Anh nhớ không ánh
hoàng hôn bến Tam Bạc còn thấp thoáng kỷ niệm một [Em]thời ta yêu.
Bằng lăngtím dệt hoa tɾên đường Hoàng Diệu. Lưu bút nào hai
đứa viết thành thơ. Nhớ ga Hải Phòng chiều thu, mong [Am]chuyến
tàu đợi ai một [Em]ngày người về. Có ánh măt gọi lànmôi ánh đèn chờ
đêm nồng say hoa sữa. Gió dâng lên từ niềm nhớ, sắc hoa
đỏ nồng nàn cháy tɾong [Am]tim, con [C7]sóng ngân câu hát chiều
xa. Ru kỷ niệm nồng ấm năm xưa Hải Phòng.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP