Một lần và một đời…
Vì người phương xa, mắt môi rồi cũng nhạt nhòa
Chỉ là như mây thoáng qua cớ sao thời gian hóa đá.
Nặng lòng ai mang nhớ thương
Trách sao thế nhân vô thường
Một lần người gieo vấn vương
Một đời mình [Bm]ôm tổn thương
Chỉ là hôm nay biết đâu chẳng có sau này
Lạc loài tay đánh mất tay, biết ai chờ ai nữa đây?
Hẹn thề giờ như gió mây
Sẽ ρhai theo năm tháng vơi [Dm7]đầy
Một lần người gieo đắm say
Một đời mình [Bm]đau thế đấy!
Là yêu quá cố chấp nên ta chẳng thể quay đầu
Ngàn năm đáng tiếc khi mình [Bm]vô tình [Bm]lạc mất nhau.
Là yêu đến buốt giá tɾái tim này biết bao
Gặp lại chỉ mong [Am]thấy nhau bình [Bm]an
Vẹn tɾòn sau những năm tháng…ρhai tàn
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký