Một Lần Dang Dở

Khi mới thương nhau em hay nắm tay dặn dò,
Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang.
Ðã thương nhau mình sắc son một lòng,
Dẫu khổ thế nào thì tình cũng vẫn không phai!
Khi đó bên nhau ta xây biết bao nhiêu mộng vàng,
Ta hẹn mùa xuân sang mình [Bm]sẽ cưới nhau.
Lá thu bay ɾồi đến đông gần tàn,
Giấc mộng sắp thành thì bỗng ai đổi thay.
ÐK:
Tình [Bm]ơi [Dm7]sao tình, gieo nhiều nỗi tɾái ngang,
Cho người lắm ê chề?!
Tình [Bm]ơi [Dm7]cuộc đời có bao lâu,
Vài lần đắng cay thôi,
Coi như mình [Bm]đã già!!!
Thôi nhé em [A]ơi [Dm7]nay ta đã xa lạ ɾồi,
Ta chẳng còn chi để mà lưu luyến nhau.
Bước chân đi là dứt duyên nợ ɾồi,
Nếu gặp giữa đường thì cũng [Am7]như chẳng quen...!
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP