MÌNH CÓ 1 NGƯỜI BÀ MÊ TIỀN

Bà ngoại mình năm nay 86 tuổi. Bà có niềm đam mê với việc đếm tiền. Nếu ở 1 mình, việc bà hay làm nhất là lôi tiền ra đếm rồi cười (Mình biết vì nhà có lắp camera để tiện chăm sóc bà). Bà bọc tiền trong mấy lớp khăn và cả túi bóng, gói ghém xong bà cất vào cái túi được may phía trong quần.

Bà thích tiền nhưng chả bao giờ chịu tiêu gì cho bản thân. Con cháu cho, bà toàn cất túi để dành, có cái áo bà ba mặc ngót nghét chục năm nay xuất hiện mấy vết vá rồi vẫn khen dùng tốt.

Thế nhưng bà chẳng tiếc con cháu cái gì, có bánh kẹo ngon lại tích vào đợi cháu sang là đem ra. Mỗi lần mặc quần jeans rách về là bà ngoại hay tặc lưỡi hỏi "đi làm không đủ tiền sống hả con" rồi dúi cho mình 100k kêu "m về nói mẹ m mua cho cái quần lành mặc đi làm nha".

Mình toàn chọc ngoại giàu quá con nghỉ làm ở nhà chơi với ngoại, ngoại nuôi con nhé. Ngoại nghiêm túc nói con cháu làm ra tiền không dễ dàng, hơn nữa sau này ngoại có sao thì lấy đó ra mà lo. Ngoại còn nói bà chuẩn bị vàng cho 3 đứa cháu gái sẵn rồi, chỉ đợi gả thôi. Ngoại thở dài không biết còn sống được đến lúc đó không.

Nghe đến đây mà lòng chợt lặng đi. Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào mình còn giúp ngoại đẩy xe lúa vừa gặt mà giờ bà già lắm rồi. Chân đau, lưng mỏi chẳng đi được đến đâu, cả ngày loay quanh góc nhà. Nhìn bà là nước mắt mình cứ chực trào ra.

Dẫu biết những người ở các thế hệ khác nhau thì chẳng thể nào ở bên cạnh nhau được mãi nhưng luôn ước khi mình trưởng thành thì xin ông bà đừng già đi.

Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận