Một miền thu đầy cúc
Ngát tận bốn phương trời
Một sông Hồng phẳng lặng
Âm thầm chảy trong tôi
Những năm xa Hà Nội
Thương cả bóng mây qua
Thương cánh đồng ngập gió
Mẹ gánh hương theo mùa
[ĐK:]
Nay lẽ nào hương cúc
Lặng lẽ vào hư vô
Để sóng tɾàn mắt ướt
Cuồn cuộn nỗi đau bờ
Làng hoa xưa đã vỗ
Bỏ quên nắng tɾên đê
Biết tìm đâu miền cúc
Để ta về nương thu.