Mẹ (Tân Cổ)

Có lúc ta quên màu tóc Mẹ
Đã một thời giãi nắng dầm mưa
Có lúc ta quên nhìn trán Mẹ
Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi.

Có lúc ta quên nhìn mắt Mẹ
Còn chờ ta mỏi ngóng đêm sâu
Có lúc ta quên nhìn dáng Mẹ
Chợt quạnh hiu ngày ta bước vào đời.

Có lúc ta quên thời gian qua
Đường ta càng xa, vòng tay Mẹ ngắn lại
Có lúc ta nghe từng nhịp đời
Mẹ thật gần, sao ta quá xa.

Có lúc ta quên nhìn áo Mẹ
Chợt mỏng manh [A7]quang gánh chiều đông
Hát khúc hát ai quên mình [Bm]có Mẹ
Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.

Có lúc ta quên màu tóc Mẹ
Đã một [Em]thời giãi nắng dầm mưa
Có lúc ta quên nhìn tɾán Mẹ
Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn ɾồi.

Có lúc ta quên nhìn mắt Mẹ
Còn chờ ta mỏi ngóng đêm sâu
Có lúc ta quên nhìn dáng Mẹ
Chợt quạnh hiu ngày ta bước vào đời.

Có lúc ta quên thời gian qua
Đường ta càng xa, vòng tay Mẹ ngắn lại
Có lúc ta nghe từng nhịp đời
Mẹ thật gần, sao ta quá xa.

Có lúc ta quên nhìn áo Mẹ
Chợt mỏng manh [A7]quang gánh chiều đông
Hát khúc hát ai quên mình [Bm]có Mẹ
Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời
Cánh cò, cọng nắng, cọng mưa
Mẹ tôi cong [Am]cả, bốn mùa gió sương.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận