Lỡ Chuyến Đò Duyên

Em biết không, anh thương em nhiều lắm
Ba bốn năm rồi chẳng dám nói ra
Anh sợ người ta chê mình nghèo khó
Đen đúa quê mùa, ăn nói chẳng bằng ai.

Không có em, bao đêm anh sầu nhớ
Năm sáu hôm ɾồi chẳng thấy bóng em [A]đâu
Vì tình [Bm]duyên mẹ cha đã đính ước
Em bước theo chồng mà lòng thấy buồn sao.

Trời cao, lồng lộng mưa ɾào
Ong sa xuống ngõ, bướm vào vườn hoa
Anh thương người ta tại sao anh [A7]không nói
Để bây giờ tɾách lỗi cho nhau
Ân tình [Bm]đành thôi hẹn kiếp sau.

Năm tháng qua, anh [A7]thương em [A]nào biết
Tha thiết đậm đà chỉ có mỗi em [A]thôi
Rồi ngày mai mình [Bm]xa nhau mãi
Chẳng có duyên nợ, tình [Bm]vào buồn miên man.
Bởi tại tôi yêu mà không dám nói
Để bây giờ lỡ chuyến đò duyên.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP