Lỡ Chuyến Đò

Chiều vàng lại đem nhớ tiếc thương
Đây người sang với con đò xưa.
Và chiều chiều thôn nữ vấn vương.
Duyên tình xưa êm thắm còn đâu. (*)
Người nghệ sĩ lăn lóc gió sương.
Tơ đàn say đắm quên sầu thương.
Dành tình [Bm]này cho kẻ khổ đau.
Quên tình [Bm]xưa thôn nữ chờ mong.
Người của bốn ρhương
Người đã ɾa đi có nhớ bao giờ
Dù duyên thề ước đắm với giấc mơ
Đường tơ vấn vương
Đem [A]gieo thắm tươi [Dm7]vào đời đau thương
Và cố quên đi tình [Bm]người bơ vơ
Người nghệ sĩ đi khắp núi sông
Cung đàn say đắm quên sầu thương
Dành tình [Bm]này cho kẻ khổ đau
Quên tình [Bm]xưa, quên cả đò xưa.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP