Ôi giọt sương nhẹ rơi giữa màng đêm kia lã lơi
Có ai ngồi nhớ chuyện xưa đã qua
Một mình trong đêm
Buồn bã chợt viết thơ tình vẫn vương
Ôi nụ hoa tàn phai sắc màu son rơi xác xơ
Lẽ loi đơn bóng tàn canh [A7]thẩn thơ
Xào xạc bên song [Am]từng lá ɾơi [Dm7]bên thềm
Đường mây lối gió ai nào đến ai nào thấy
Tình [Bm]xưa nghĩa cũ hờ hững tay không níu tay
Đò chiều bỏ bến ủ ɾũ đôi bờ sông
Đàn hạt mỏi cánh tìm hoài bình [Bm]yên
ĐK
Lặng lẽ ôm niềm nhớ của một [Em]thuở nao đã lỡ
Đắng cay nhiều bởi tình [Bm]duyên bẽ bàng
Đêm lẽ loi thấy như dài hơn
Đêm lạc lối cô đơn
Cũng [Am7]đã lâu chẳng biết được [G]sưởi ấm của lời nói
Có đâu là những cho tình [Bm]ɾiêng bạc đầu
Mùa thu lao xao mà cứ ngỡ đông đến
Giá băng nơi [Dm7]con [C7]tim mồ côi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký