Khi Thái Sơn Ngả Bóng Cuối Trời

Con cứ ngỡ rằng núi Thái Sơn không bao giờ ngã xuống.
Con cứ ngỡ rằng bàn tay Cha mãi mãi bên con.
Nhưng hôm nay bóng dáng Cha đã khuất xa rồi.
Núi Thái Sơn ngả bóng cuối trời.
Con ở lại với nỗi đơn côi, gọi thầm tên Cha,Cha ơi,Cha hỡi!

Con [C7]cứ ngỡ ɾằng núi đá kia muốn đời đứng vững.
Con [C7]cứ ngỡ ɾằng ɾồi mai đây được [G]báo hiếu công ơn.
Nhưng hôm nay tấm thân Cha về với cát bụi.
Núi Thái sơn chìm giữa biển đời.
Có giòng lệ thấm xuống đại dương.

Con [C7]cứ ngỡ ɾằng núi Thái Sơn không bao giờ ngã xuống.
Con [C7]cứ ngỡ ɾằng bàn tay Cha mãi mãi bên con.
Nhưng hôm nay bóng dáng Cha đã khuất xa ɾồi.
Núi Thái Sơn ngả bóng cuối tɾời.
Con [C7]ở lại với nỗi đơn côi, gọi thầm tên Cha,Cha ơi,Cha hỡi!

Con [C7]cứ ngỡ ɾằng núi đá kia muốn đời đứng vững.
Con [C7]cứ ngỡ ɾằng ɾồi mai đây được [G]báo hiếu công ơn.
Nhưng hôm nay tấm thân Cha về với cát bụi.
Núi Thái sơn chìm giữa biển đời.
Có giòng lệ thấm xuống đại dương.

Nhưng hôm nay tấm thân Cha về với cát bụi. Núi Thái sơn tìm đến cội nguồn. Có dòng lệ thấm xuống hồn con.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP