Đêm qua ta đã thấy biển giận hờn
Biển cuồng điên dâng sóng ngất trời cao
Biển gọi mưa, gọi gió về thét gào
Như căm thù trong tiền kiếp xa xăm.
Bao năm ta với biển vẫn mặn nồng
Giận hờn chi sao chẳng nói biển ơi
Lại mượn mưa, mượn gió để tɾút hờn
Ôi điêu tàn xơ xác bao làng quê.
[ĐK:]
Biển ơi, biển ơi, biển có hay chăng
Bao nỗi đau từ giông bão
Cửa nát nhà tan, người mất người thân
Tiếng khóc than cay xé lòng.
Đời đang bình yên, cuộc sống sinh sôi
Với bao niềm mơ ước
Bỗng chỉ một đêm bão lũ về đây
Vùi lấp ɾồi còn đâu.
Trong [Am]tang thương càng thắp sáng nghĩa tình người
Từng hạt cơm, manh [A7]áo lúc lầm than
Triệu bàn tay chung sức cùng xoa dịu
Đau thương này mong [Am]sẽ sớm lùi xa.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký