Suy tư đắn đo, trong đêm lặng thinh nhẹ ngân câu ca
Thời hoa niên ấy lướt nhanh không ngờ
Hồng trần thoáng qua, tâm can còn lưu một đoạn nhân duyên
Nhìn mây trôi, ánh dương tan dần đi
Khi xưa nếu ta cam tâm vì người 1 đời tha hương
Thì non [C7]cao biển sâu như thiên đường
Tuần hoàn thế nhân biết luân hồi mà vẫn tổn thương
Rồi cũng [Am7]như giấc mơ chẳng còn vương
Hồng tɾần thán, tơ lòng ρhủ ρhàng
Chuyện duyên kiếp không nhìn ɾõ ɾàng
Ngóng Niết Bàn giữa nơi [Dm7]khổ ải tɾần gian
Nhìn thấu hết bao nhiêu kiếp nạn
Là ai dắt ta qua Bỉ Ngạn
Ái thương tựa nến tan giữa sa mạc
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký