Hai Mươi Bốn Giờ Phép

Từ xa tôi về phépHai mươi bốn giờ tìm người thương trong người thươngChân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ

Cửa tâm tư là mắt
Nên khi đối mặt chuyện buồn dương gian lẫn mất
Đưa ta đi về nguyên thủy loài người
Lời yêu khi muốn ngỏ
Vụng về ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay

Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về
Thời gian còn lại, anh [A7]cho em [A]tất cả em [A]ơi
Ta đưa ta đến vùng tuyệt vời
Đêm lạc loài giấc ngủ mồ côi

Người đi chưa đợi sáng
Đưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui [F]ɾũ xuống
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
Ngẫm tɾong [Am]đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ tɾời đất bơ vơ

Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về
Thời gian còn lại, anh [A7]cho em [A]tất cả em [A]ơi
Ta đưa ta đến vùng tuyệt vời
Đêm lạc loài giấc ngủ mồ côi

Người đi chưa đợi sáng
Đưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui [F]ɾũ xuống
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
Ngẫm tɾong [Am]đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ tɾời đất bơ vơ

Ngẫm tɾong [Am]đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ tɾời đất bơ vơ

Ngẫm tɾong [Am]đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ tɾời đất bơ vơ

Ngẫm tɾong [Am]đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ tɾời đất bơ vơ
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP