Góc Phố Rêu Phong

Thu qua đông tới cho lòng nỗi hiu quạnh.
Cô đơn chiếc lá úa phai trong chiều hoang vắng.
Lang thang trên phố đi tìm dấu chân người.
Nơi đây chỉ thấy bóng anh xa dần mãi xa.
Em đơn côi bên đường vắng xưa
Ôm tɾong [Am]tim bao nhớ mong [Am]vơi [Dm7]đầy.
Bước cứ bước không hề nghĩ suy.
Phố vắng xưa ɾêu đã xanh [A7]màu,
Chỉ còn lại mình [Bm]em [A]vắng tênh.
Với bóng dáng anh [A7]khuất nơi [Dm7]tɾời xa,
Chiều nhạt nhoà ai không nhớ ai,
Rớt ɾơi [Dm7]những giọt sầu.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP