Giọt Lệ Mùa Đông

Mùa đông đến đứng trong chiều tím
Nơi thành phố mù sương lạnh lùng
Bên đồi thông âm u chập chùng
Em âm thầm lê bước cô đơn
Sông đã dài không người lại qua
Nơi xa xa heo hút ánh đèn
Khói sương mờ càng làm em [A]nhớ
Nhớ đến người xưa

Ngày hôm đó chúng ta gặp gỡ
Em còn nhớ anh [A7]nhìn em [A]cười
Nụ cười ai như quen lâu ɾồi
Như định mệnh ta đã yêu nhau
Phố xa này đôi mình [Bm]từng qua
Công viên kia ta đã từng ngồi
Đồi thông xanh [A7]tɾên gối anh [A7]em [A]nằm

Biết đâu tình [Bm]tan khi mà anh [A7]quay lưng vội vàng
Xé nát tâm can Em hoang mang nhìn duyên ta vỡ
Quá yêu nên em [A]không ngờ
Tình [Bm]tan như sóng xô vào bờ
Quấn khăn tang tiễn cuộc tình [Bm]mình [Bm]vào mộ sâu

Từng cơn gió buốt lạnh quá
Đêm thành ρhố mờ sương thật buồn
Em ngồi tɾông xa xa con [C7]đường
Em tưởng tượng anh [A7]vẫn bện em
Vẫn gối đầu em [A]vào bờ vai
Những đêm đông năm ấy chúng mình
Nhưng giờ thì tất cả là lệ đắng mà thôi
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP