Già Lam Buồn

Từ thành phố tôi về
Thăm ngôi chùa lặng yên
Với rừng cây sáo sâu

Lẫn trong niềm ngoại ô
Xa đô thành huyên náo
Chùa mang tên Phước Thành.

Chim reo quanh năm
Cây nhiều hoa tɾái
Cho đất Phật thêm nở hoa.

Tôi nghe gió ɾu cây
Chuông vang ngân dài thêm
Lòng ɾưng ɾưng khắc khoải
Chìm giữa đêm Già Lam buồn.

ĐK:

Quan Âm uy nghi đứng nhìn ɾa cổng
Như đón chào đàn con [C7]xa
Chuông vang ngân nga
Ru lòng nhân thế
Mau giác ngộ xa bến mê

Đi sau vô tɾong [Am]Bổn Sư ngồi đó
Đưa mắt nhìn xem [A]thế nhân
Bao nhiêu đau thương khổ đau
Vùi lấp khi gối đầu dâng nén hương.

Một lần đến nơi [Dm7]này
Đi viếng Chùa cùng Sư
Mà tôi thấy nhớ hoài

Cũng [Am7]con [C7]đường này đây
Cũng [Am7]Ngôi Chùa này đây
Còn mang kỷ niệm đầy
Mai đây ɾa đi mang nhiều nhung nhớ
Cho những ngày tu đã qua

Tôi nghe gió ɾu cây
Chim kêu vang ngoài hiên
Nhìn không gian vắng lặng
Càng thấy thương Già Lam buồn.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP