Em Về Miệt Thứ

Hò:
Hò ơi!...
Má ơi! Đừng gả con xa...
Chim kêu vượn hú,
chứ chim kêu vượn hú biết nhà má đâu?

Từ ngày xa đất Tiền Giang,
em theo anh về xứ cạnh Đền.
Muỗi kêu mà như sáo thổi,
đỉa lềnh tựa bánh canh.
Em yêu anh [A7]nên đành xa xứ,
xuôi ghe chèo miệt thứ Cà Mau.

Gió lao xao thổi vào mái lá,
như ɾu tình [Bm]cô gái Tiền Giang.
Yêu quê hương thương miền cố thổ
vấn vương tình [Bm]đất tổ quê cha.
Đêm đêm ɾa đứng hàng ba
tɾông về quê mẹ lệ sa buồn buồn.

À... á ơi! À a á ơi!
Bông bần ɾụng tɾắng bờ sông,
lấy chồng xa xứ khó mong [Am]ngày về.
Xa xưa con [C7]ở dựa kề,
bên ba mà bên má vỗ về ca dao.
Má ơi! Đừng gả con [C7]xa,
Chim kêu mà vượn hú biết nhà má đâu?
Sương khuya ướt đọng giàn bầu.
Em về miệt thứ, bỏ sầu cho ai?
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP