Em Về Miền Tây

Em về miền Tây đường quê nghe tiếng ai hò,
Sông nước lăn tăn buồn trôi theo ánh trăng non.
Cầu tre chiều quê, cùng em ngắm hoàng hôn,
Buồn hắt buồn hiu, mênh mông ngó đất trời.

Em về miền Tây, tìm anh [A7]đã lỡ chuyến đò,
Câu nói yêu thương, giờ anh [A7]quên hết sao anh.
Đò đưa lòng em, giờ xa bến tình [Bm]yêu.
Chiều hắt hoàng hôn, bây giờ hiu quạnh mình [Bm]em.

Đường miền Tây, thui [F]thủi em [A]về, về miền Tây, ai đã qua cầu.
Đành lòng sao như nhánh lục bình
Trôi mãi ρhương tɾời mà quên điệu lý thương nhau.
Đợi chờ anh, em [A]sẽ mong [Am]chờ. Đợi chờ anh, em [A]giữ câu thề.
Về miền Tây ai đã đi ɾồi, anh [A7]đã đi ɾồi, miền Tây em [A]nhớ thương ai ...

Ai có nghe chăng ai buồn hiu tiếng chim kêu bạn
Ai có nghe tiếng bạn, tiếng bạn tìm bạn héo hon
Cất bước tha ρhương, nỡ sao cớ sao quên được
Em nhớ anh [A7]đêm ngày, anh [A7]sẽ về sẽ về miền Tây.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP