Duyên Mình Không Cánh Mà Bay

Tình yêu ta ngỡ như là mây trời
Lơ lẫng giữa chốn thế gian vô hình
Một cơn mưa tới mây đen kéo về
Xóa tan đi hạnh phúc vô hình
Em mơ một giấc mơ
trong ngôi nhà đơn sơ nhưng vô vàn tiếng cười
Nhưng anh [A7]nào có chờ
mà thờ ơ bên em [A]nên duyên mình [Bm]lỡ

Yêu vài năm cũng [Am7]chẳng đáng bằng vài tháng bên ai
Nỗi đau này sẽ mãi mãi kéo dài
Yêu khờ dại không quan tâm sẽ đổi lấy được [G]
Đến cuối cùng cũng [Am7]cất bước mà đi
Em dặn lòng sẽ cố gắng khóc cho hết hôm nay
Nhưng từ ngày anh [A7]đi nước mắt không ngừng ɾơi
Thêm một [Em]lần ta bên nhau để mãi mãi quên nhau
Duyên tình [Bm]ta đã không cánh mà bay
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP