Đông Đến Cô Đơn Về

Ngày mùa thu ấy lá lất phất bay vai em gầy
Mình ngồi nơi đây nắm lấy đôi tay nhìn trời mây
Điều đơn giản nhỏ bé như vậy cũng đủ để lấp đầy
Một tình yêu nồng cháy của hai ta mỗi ngày…

Rồi mùa đông đến tiễn bước thu đi tɾong [Am]lạnh lùng
Bởi vì câu nói em [A]sẽ buông tay dừng ở đây
Và như những bông tuyết vô tình,em [A]tan biến vô hình
Bỏ lại anh [A7]một [Em]mình [Bm]ngẩn ngơ cứ ngóng cứ chờ…

ĐK:
Mùa thu qua,gió đông sang,anh [A7]ôm một [Em]chuyện tình [Bm]dở dang
Cứ lẳng lặng một [Em]mình [Bm]cô đơn,vẫn yêu em [A]yêu tɾong [Am]tủi hờn…
Người anh [A7]thuong [Am]hết thương anh,nhưng anh [A7]thì cả đời vẫn thương
Vẫn cứ lặng nhìn về ρhía em,là anh [A7]đang tự làm đau mình…
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP