Đôi Mắt Người Xưa

Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi tưởng không bao giờ còn nhớ
Nhưng bỗng một hôm trên đường ra phố thị,
tôi gặp người yêu ngày nào.
Đôi mắt ưu tư, thật buồn nàng nhìn tôi,
Rồi quay mặt bước đi, như không hề quen biết.
Cũng [Am7]đôi mắt này, năm xưa lạc vào hồn tôi,
Trong [Am]những đêm không ngủ, chong [Am]đèn nhìn khói thuốc bay
Em ơi! dĩ vãng đôi mình [Bm]được [G]dệt thành bao kỷ niệm,
từ khi mới quen nhau
Ôi, đôi mắt người xưa, bao lần khóc ướt vai tôi,
Trong [Am]những đêm nghẹn ngào.
Rồi ngày tháng êm tɾôi, cuộc đời chia hai lối,
Bỗng một [Em]hôm có thiệp hồng báo tin vui, tin em [A]lấy chồng,
Khi về bên ấy, em [A]có nhớ người xưa không?
Người tình [Bm]của tôi, xa cách từ bao ngày,
Tưởng không bao giờ gặp nữa.
Cơn gió chiều nay, vô tình [Bm]mang nỗi buồn,
Cho kỷ niệm thêm nghẹn ngào.
Thôi tɾách nhau chi, chuyện tình [Bm]dù dở dang,
Đã tan thành khói sương, như quên vào dĩ vãng.
Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi,
Cho tɾái tim tôi ngủ quên chuyện tình [Bm]xưa lỡ làng
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP