Đêm Của Nỗi Cô Đơn

1. Anh thấy cô đơn lắm em
Mỗi đêm về lại căn phòng nhỏ
Nằm nhắm mắt nghe tiếng thời gian
Thấy mình chơi vơi giữa đời
Anh nhớ khi xưa lắm em
Cứ mỗi tối thắp sáng mong chờ
Nhắn cho em [A]những câu đùa vui [F]anh [A7]ngủ yên.

Mà anh [A7]quên mất mỗi khi bình [Bm]minh
Anh giật mình [Bm]thức dậy
Sợ mọi thứ sẽ tan thành mây ta chia tay
Sợ lắm em [A]nói mai đừng gặp nhau
Em ρhải về bên người ấy
Anh gượng cười nhìn em [A]bước đi vội vàng.

Và anh [A7]quên mất sau giấc ngủ yên
Anh tỉnh cùng nỗi đắn đo
Chợt bật khó nhớ ɾa em [A]có yêu anh [A7]đâu
Em với ai đó bên cạnh từ lâu
Anh chỉ là người thay thế
Những khoảng tɾống người ta bước đi để lại.

2. Lặng giữa bao nhiêu đám đông
Cớ sao lòng vẫn thấy lạc lõng
Chỉ muốn nhấp tay chạm vào nhau
Gương mặt em [A]và mỉm cười
Anh biết ta đâu có nhau
Chưa từng là mảnh ghép bên nhau
Nhưng nỗi đau này vẫn in sâu, đau thật đau.

Mà Anh quên mất mỗi khi bình [Bm]minh
Anh giật mình [Bm]thức dậy
Sợ mọi thứ sẽ tan thành mây ta chia tay
Sợ lắm em [A]nói mai đừng gặp nhau
Em ρhải về bên người ấy
Anh gượng cười nhìn em [A]bước đi vội vàng.

Và Anh quên mất sau giấc ngủ yên
Anh tỉnh cùng nỗi đắn đo
Chợt bật khó nhớ ɾa em [A]có yêu anh [A7]đâu
Em với ai đó bên cạnh từ lâu
Anh chỉ là người thay thế
Những khoảng tɾống người ta bước đi để lại.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP