Có đôi khi trong cơn mơ vội vàng đêm đêm,
Anh nghẹn ngào ôm chính anh.
Vì anh ngỡ hơi ấm bên em,
Vẫn ở trong tay này làn môi ấy.
Vẫn run run khi anh đắm chìm trong đôi mắt,
Nơi [Dm7]Người giấu nỗi cô đơn một [Em]mình [Bm]anh.
Làm sao cho qua hết đêm dài chỉ có mỗi anh [A7]với anh.
Người vội ɾa đi với gió mang theo về nơi [Dm7]đó,
Những con [C7]đường đôi ta cùng chung bước.
Có mấy bay thật nhẹ, có đôi chân em [A]gầy,
Dường như có nắng lên sau hàng cây.
Người vội ɾa đi mãi mãi nơi [Dm7]đây mình [Bm]anh [A7]hát,
Hát một [Em]mình [Bm]khi em [A]thật xa quá.
Tình [Bm]em [A]xa mãi quá xa,
Mình [Bm]anh [A7]với tiếng đêm thở dài, ướt giấc mơ gầy.
Anh mong [Am]cho thời gian qua thật mau để...
Mênh mang tɾong [Am]màn đêm không đợi mong,
Chỉ có cô đơn mình [Bm]anh [A7]và màn đêm buốt giá !
Giật mình [Bm]anh [A7]thấy nhớ môi em [A]ngọt ngào,
Nhớ tay em [A]dịu dàng, quá yêu thương ngày xưa
Bật khóc cho vơi [Dm7]thương nhớ.