Dấu Vết Ngày Ta Yêu

Hãy mang cơn mưa tôi dịu mát trưa hè
Hôm em rời xa mùa đông
Có đâu trăng khuya chợt vắng bên trời
Thật lặng lẽ giấc mơ tôi về chết bên em.

Tình yêu rồi hóa thành kỷ niệm
Từng chiều hôm vẫn ɾiêng một [Em]chân tɾời em
Vắng xa, giá như chúng ta quên được [G]mãi
Đâu đây lá ɾơi [Dm7]ai lặng lẽ thở dài
Như chói chang cả mùa thu.

[ĐK:]
Nghe dòng sông về khuya khát khao
Nỗi khao khát sao câm lặng thế
Cây xanh [A7]vẫn xanh [A7]tôi ngồi đó một [Em]mình
Dấu vết nào ngày ta yêu.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP