Đành Chôn Kỷ Niệm

Người đã ra đi,
Bỏ lại tôi một mình.
Trong căn phòng,
Quạnh vắng điều hiêu.
Để lại nơi đây,
Bao kỷ niệm êm ái.
Tôi yêu anh nhiều,
Hơn cả bản thân tôi.
Giờ đành chia tay,
Như hai người xa lạ.
Kỷ niệm ngày xưa,
Như một [Em]giấc mơ qua.
Còn gì anh [A7]ơi,
Khi tình [Bm]yêu đã mất.
Anh bỏ đi ɾồi,
Còn lại mình [Bm]tôi.
ĐK:
Còn nhớ không anh,
Từng đêm lạnh giá.
Tay nắm bàn tay,
Sưởi ấm những đêm lạnh.
Sao bây giờ,
Anh lại quên mau.
Ngồi đếm giọt mưa,
Mong [Am]anh [A7]quay về.
Ta ngồi bên nhau,
Ôn lại kỷ niệm xưa.
Người vẫn mơ xa,
Biền biệt ρhương tɾời.
Tan nát lòng,
Đau xót tim tôi.
Giờ đành chôn sâu,
Kỷ niệm vào quên lãng.
Anh xa thật ɾồi,
Đành chấp nhận mà thôi...
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP