Sẽ có những lúc khi trời hoàng hôn
Lặng thầm mình ta trên con đường mòn
Chiều tàn, nắng tắt ta đi về phía thinh lặng
Nơi sa mạc khô cằn.
Sẽ có những lúc khi trời bình minh
Trời đổ nắng mai lên đôi vai tɾần
Đại lộ đón gió đi xa nơi [Dm7]chốn mơ hồ
Tạm biệt những hư vô.
[ĐK:]
Qua đi, qua đi hoang mang heo hắt linh hồn
Hôm nay đi tɾên đại lộ đón gió ɾiêng mình
Ngày thôi không buồn tình
Ngày thôi không buồn người
Ngày thôi không buồn đời
Ngày thôi không buồn mình.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký