Kể từ khi mà anh và em đã không còn yêu
Nụ cười em dường như đã mất, sống trong quạnh hiu
Nhiều lần em hỏi em tại sao phải như thế này
Sao không thể quên anh để yêu thêm một ai.
Bởi vì anh [A7]từ lâu đã như thói quen của em
Mỗi ngày khi bình [Bm]minh đã thấy có anh [A7]kề bên
Rồi từng đêm cùng anh, hôn em [A]chúc ngủ giấc lành
Ôm chặt em [A]mỗi khi em [A]vui [F]hay buồn.
[ĐK:]
Rồi thì bỗng chốc hai ta chia tay em [A]cũng [Am7]không thể hay
Ta đang yêu nhau sao ρhải xa nhau như thế này
Nhìn anh [A7]xa tầm tay em [A]không biết tại vì ai
Anh thay lòng hay là tại em [A]làm gì sai.
Buồn nhiều cũng [Am7]thế nên xem [A]như ta có duyên không nợ thôi
Em luôn mong [Am]sao anh [A7]ở bên ai hạnh ρhúc nhiều
Và em [A]mong [Am]thời gian giúp em [A]tɾở lại ngày xưa
Ngày anh [A7]chưa đến cho em [A]những thói quen như bây giờ.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký