Đà Lạt Sầu Đông

-Mây mù bao phủ khắp trời đông
Thành phố bình minh mù sương phủ
Đà Lạt đồi thông sầu ủ rũ
Thác hồ buốt lạnh suốt mùa đông
-Tôi người cô quạnh mãi long đong
Đã mấy mùa đông từng đếm nhỉ?
Từ dạo nàng đi tôi chạnh nghĩ
Bao giờ tɾở lại mối tình [Bm]xưa
-Nhớ buổi chiều đông tôi tiễn đưa
Hai bàn tay nắm mà ɾưng ɾưng
Nói gì đây biết nói sao vừa
Đôi ngã chia ly tình [Bm]mộng vỡ
-Cao xanh [A7]ơi [Dm7]hỡi sao ngăn tɾở mãi
Phận kẻ nghèo tôi ngẫm được [G]gì đâu
Những tưởng bên nhau tình [Bm]muôn thuở
Nàng vì bội ước nỡ sang ngang
-Duyên kiếp tình [Bm]tôi đã lỡ làng
Vần thơ đang dệt nỗi cưu mang
Xót lại mảnh tình [Bm]còn lưu luyến
Bên hồ than thở sầu lang thang
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP