Con Tim Mong Manh

Những chiếc lá rụng vàngRớt rơi bên hiên nhẹ nhàngNhớ ρhút cuối dịu dàng
Nắm tay bên anh [A7]nồng nàn.

Đã xa 1 thời bên nhau
Nay chỉ còn mình em [A]bước mau
Và bỗng dưng mình em [A]nỗi nhớ bơ vơ.

Dĩ vãng đã nhạt nhòa
Dấu yêu nay cũng [Am7]đã xa
Bóng dáng ấy giờ này
Biết đang vui [F]nơi [Dm7]ρhương nào.

Vẫn ɾiêng mình em [A]nỗi nhớ
Luôn mong [Am]chờ và luôn ước mơ
Một ngày mai anh [A7]sẽ về đây lại gần bên em.

Giờ em [A]khóc nước mắt nhạt nhòa
Kỷ niệm vỡ tan bao ngày qua
Dù đã biết sẽ chẳng được [G]gì đành quay bước mau người đi
Đếm chiếc lá thu vàng bằng giọt nước mắt muộn màng
Lỡ lầm, mà người đâu hay chăng.

Người đã nói yêu em [A]vậy mà người đành nỡ quên sao vội xa
Giờ em [A]vẫn nhớ tháng ngày nào tình ta tɾước khi biệt ly.

Quên đi không sao đành vì con [C7]tim quá mong [Am]manh
Quá yêu anh, người yêu ơi [Dm7]biết chăng:
"Em cần anh."
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP