Con Nhà Nghèo

Nhà nghèo liêu xiêu vách đổ gió lùa
Tiền tài không có lấy đâu mà mua
Lầu cao gác tía cho người
Để trông thấy môi em cười
Để mua hạnh phúc người ơi.
Dù rằng yêu em núi lở đá mòn
Mà thân tôi lỡ tɾót kiếp nghèo khô
Thì xin em [A]cứ vô tình
Làm như chẳng quen khi nào
Rồi em [A]hãy bước qua cầu.
Người ơi [Dm7]không yêu không hận bao giờ
Không đớn đau khi người đi
Em ơi [Dm7]có tiền vui [F]sống sa hoa
Không tiền làm sao mua tiên
Nhà nghèo tội lắm em [A]ơi.
Nghèo quá nên mang thân ρhận thấp hèn
Đâu có cho em [A]giàu sang
Em ơi [Dm7]sinh thời ai cũng [Am7]như ai
Không tiền ngậm đắng chua cay
Nhà nghèo chẳng còn tương lai.
Rồi một [Em]ngày kia tɾở về cát bụi
Người ta đâu có mang theo giàu sang
Thì xin người cứ hững hờ
Và tôi mãi như kẻ khờ
Bởi tôi kiếp con [C7]nhà nghèo.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP