Có Những Chiều Rất Lạ

Đã hết rồi những giấc mơ đầu
Chiều hoàng hôn, hoa khế rụng đầy sân
Đã hết rồi, đã hết rồị
Một mình tôi trên phố chiều nay
Nh́ìn chiều trôi nỗi nhớ heo mây
Nghe lòng nhớ hoài
Ngày tháng cũ vút xa tầm tay
Mái tóc buồn vươn nét mi sầu
Ngồi lặng nghe chim hót lời bình [Bm]yên
Có những ngày ta đứng đợi
Ḷăng thầm nhủ măi tình [Bm]thôi
Đừng ngập ngừng sao xuyến đôi môi
Nghe chiều ngỡ ngàng tìm đâu nữa những ngày bên nhau
Những khi tình [Bm]xa vời vợi từng sợi khói cháy sét môi Một mình [Bm]tôi tɾong [Am]chiều với muộn màng
Phố khuya vẫn còn ngọn đẹn héo hắt mù khơi
Trong [Am]đêm ngỡ bước ai đi về ɾu khúc ngày xưa
Có những chiều tiếc nuối vô vàng
Một nụ hôn đâu đó tuổi thần tiên
Có những chiều nghe ɾất lạ
Một mùi hương xa vắng ngày xưa
Quyện vào hồn thơm những đêm mưa
Nghe từ nỗi buồn thành sợi khói loãng vào bơ vơ
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP