Cô Đơn

Người buông tay, người níu lấy
Người vẫn giữ sắc hương chốn này
Lòng ta đau, nát tan mỗi khi đêm về
Tình chia đôi, người ra đi
Phải chăng đó chính do duyên trời
Kể từ đây, chẳng ai ngoảnh nhìn lại ai
Một ngày đông giá lòng chợt nhói đau nghẹn ngào
Vì em [A]đã đi xa ɾồi
Cơn mưa thoáng về
Làm sao vơi
Đầy tổn thương
Bủa vây chốn đây
Thà cô đơn lạc vào chốn xa đất tɾời nhìn lại có ai bên cạnh
Duyên lỡ ɾồi, chẳng cần gì 1 mình [Bm]ta cố vui [F]qua ngày
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP