Cô Đơn

Ai gọi tôi lúc này
Ngoài trời heo hắt cơn mưa mùa xuân
Khi tôi phải đi, tôi phải đi
Bỏ lại chiếc tách bên bàn chưa cất
Bỏ lại ánh sáng trong phòng chưa tắt
Bỏ lại những chiếc áo bộn bề dưới đất
Bỏ lại những bức tường cô đơn
không quen ai, chỉ mỗi tôi

Tôi gặp đêm đã khuya
Gió khai cuộc hoang vu những mái hiên nhà
Cây bàng xõa tóc xanh [A7]
Những khi tɾời mưa sương ướt long [Am]lanh
U huyền những ngã tư
Quán ai mở khuya khách gió khách mưa
Như bộ ρhim tɾắng đen
Vẫn câu chuyện đêm khuya vẫn tôi

Những ngõ sâu ẩm ướt lạnh lẽo
Bóng mưa loang bò theo len lén
Nỗi cô đơn cùng đêm cùng đêm
Ở thẳm sâu mùa xuân màn sương
Bụi mưa về đâu sợi khói bé nhỏ
Cả miền đất im lặng, cuộc sống im lặng
Chỉ gió thổi chí nước lăn dòng khơi
Tôi như đêm, tôi như mưa
Tôi như cây, tôi như những ngõ tối
Lại thao thức an ủi những câu chuyện của đêm khuya
Lại những bước đêm buồn so bước đêm
Đi từ cánh cửa của đêm tɾắng
Đi từ căn nhà đèn chưa tắt
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP