Em yếu mềm như cỏ dại
Đứng lơ ngơ bên vệ đường
Lệ buồn rơi rơi mãi sợi tình như khói vương
Em yếu mềm như cỏ dại
Trong chiều phai nhạt nắng
Chiều ơi đừng than khóc để tình [Bm]thôi đơn côi
Người ơi [Dm7]người đâu ɾồi
Sao bỏ em [A]chơi [Dm7]vơi
Người ơi [Dm7]người đâu ɾồi
Sao để em [A]chờ đợi
Ngày xưa mình [Bm]chung đường
Bây giờ sao không chung đôi
Còn bao điều mơ ước
Cuốn theo thời gian xa tɾôi.