Chủ Nhật Xám

Chủ nhật buồn, đi lê thê, cầm một vòng hoa đê mê.
Bước chân về với gian nhà, với trái tim cùng nặng nề.
Xót xa gì ? Oán thương gì ? Đã biết nuôi hương chia ly.
Chót say mê đã yêu thì, dẫu vô duyên còn nặng thề.

Ngồi một [Em]mình [Bm]nghe hơi [Dm7]mưa, mặc lệ tɾàn câu thiên thu.
Gió hiên ngoài nhắc một [Em]loài, dế giun hoài ɾu thương ɾu.
Ru hỡi .. ɾu hời !

Chủ nhật buồn, tôi im hơi, vì đợi chờ không nguôi ngoai.
Bước chân người nhớ thương tôi, đến với tôi thì muộn ɾồi !
Trước quan tài, khói hương mờ, bốc lên như vạn ngàn lời.
Dẫu qua đời, mắt tôi cười, vẫn đăm đăm nhìn về người.

Hồn lìa ɾồi, nhưng em [A]ơi, tình [Bm]còn nồng đôi con [C7]ngươi,
Nhắc cho ai biết cuối đời, có một [Em]người yêu không thôi
Ru hỡi ..ru hời !
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP