Chơ vơ, đêm mưa rơi một mình ta chơ vơ
Chẳng ai hiểu ta đang dại điên
Vì những niềm đau đang triền miên.
Mất hết những ngày yêu cuồng say đã mất hết
Khi tặng cho người tɾái tim tình [Bm]si
Nhưng người nỡ vứt bỏ đi
Để giờ ôm lấy những đắng cay chỉ một [Em]mình.
[ĐK:]
Thôi quên hết đi, chôn giấu chi
Khi người bỏ mặt đi
Mà sao tim vẫn đau khi thấy nhau
Chợt nghe cào xé tɾong [Am]tấm thân này.
(Chợt nghe cào xé tɾong [Am]tâm can này
Chẳng ai hiểu thấu tim này đang chết
Trong [Am]cơn đau dài chơ vơ, chơ vơ.)
Đôi vai ta càng hao gầy thêm thương đau
Mà không một [Em]ai nhìn thấu tim này
Đang cháy tɾong [Am]cơn giông dài mệt nhoài.