Chín Dòng Sông Hò Hẹn

Em về đó biển xanh đất rộng
Nên phù sa đổ chín cửa sông
Nơi em qua đất mở lời yêu
Lúa nhớ em thật nhiều
Từ say ngất giọng hò chiều.

Qua bờ bãi mùa điên điển trổ
Bông vàng mơ nhớ quá nồi kho
Quê nuôi khôn mớm từng hạt cơm
Nếu có khi giận hờn
Thì quê vẫn là tình [Bm]quê.

[ĐK:]
Dòng sông con [C7]nghiêng nghiêng bỗng nhớ
Nắng mai non [C7]nắng đỗ tàu dừa
Sáo diều lung linh gió
Giấc ngủ bờ tɾe tɾưa
Lời tình [Bm]tiếng võng đu đưa.

Gian khổ mấy đời ta cũng [Am7]chịu
Môi tìm môi để biết tình [Bm]yêu
Em xung xoe áo lụa hài thêu
Chín tiếng sông hội hè
Lòng quê đáp lại tình [Bm]quê.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP