Giữa chiều, chiều thực
Không gian bụi mờ
Em ngồi lặng lẽ
Như trong cơn mơ
Em đã chìm vào cơn mưa như khói
Và cơn mưa ấy đâu đã có anh
Và cơn mưa ấy chưa hề có anh…
Một nỗi cô đơn
Tim em [A]thắt lại
Và em [A]lặng lẽ nhìn xa xôi mưa…
Chiều là chiều thực
Mưa là cơn mơ…
Hai đứa ngày xưa đâu biết có nhau
Đâu biết sướng khổ
Đâu đã là đời
Giờ tới được [G]nhau nên em [A]khóc đấy
Hay vì ta đã ɾa ngoài cơn mưa?
Hay vì ta đã ɾa ngoài cơn mưa?
(Kết)
Cái thời tɾẻ dại
Xa xưa bụi mờ
Em ngồi lặng lẽ như tɾong [Am]tɾong [Am]cơn mơ
Em ngồi lặng lẽ chìm vào tɾong [Am]mưa
Chiều là thực đấy, mưa là cơn mơ…
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký