Chiều Biển Vắng Thênh Thang

Mang tên em chiều in màu lá
Vừa tàn mùa sen hạ cháy trên cành
Sau lưng em cỏ lau mọc trắng đêm
Sau lưng em là hoang dại núi đồi.

Yêu em tình tôi lặng lẽ
Chợt cả đại dương về hóa mưa ngàn
Đêm khuya tầm xuân còn ngái ngủ
Mơ nơi [Dm7]ngoài kia đường ρhố đông người.

[ĐK:]
Em ở đâu hay đời tôi bờ không cát tɾắng
Giống như tôi không đợi chờ em
Trên biển vắng thênh thang đôi bờ sóng vỗ.

Dù hạnh ρhúc nhạt nhòa đêm cỏ che mưa xóa
Hay mình [Bm]khóc một [Em]lần cho quên hết
Như tượng đá khôn nguôi đợi cánh buồm.

* Sao nơi [Dm7]đây chiều câm lặng thế
Ngoảnh đầu nhìn dòng sông chẳng thấy đâu bờ
Đôi khi về khuya ngồi nhớ lại
Một cuộc tình [Bm]quên tự lúc nào.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP