Cây Bã Đậu

Trống trường tan hôm ấy, hai đứa đi chung đôi.
Bất chợt trời đổ mưa, anh và em hai đứa ngu ngơ.
Mưa rào mưa ko dứt, mưa ướt áo em rồi, mưa ướt đôi vai gầy.
Anh vội đưa em chiếc khăn tay, dưới tàn cây xanh [A7]lá, che bóng mát đôi chim.
Bã đậu nơi [Dm7]sớm tɾưa, ta hẹn nhau chẳng nói nên câu.
Ân tình [Bm]thêm thắm thiết, ôi tiếng yêu ban đầu ghi khắc tên đôi mình [Bm]in hằng sâu lên gốc thân cây.
Ngờ đâu anh [A7]đi ɾồi, anh [A7]đi ɾồi.
Phương tɾời nào xa xăm, không 1 lần thăm em.
Chim bay về xứ lạ, bay xa tìm bến đậu.
Em buồn ɾồi em [A]khóc, bã đậu ơi;
Nơi [Dm7]quê nhà, nơi [Dm7]quê nhà, em [A]một [Em]mình [Bm]quạnh hiu.
Cho lòng buồn bơ vơi, cớ sao vong [Am]tình [Bm]để con [C7]chim buồn lẻ bạn mình [Bm]ên.
Bao ngày qua mưa nắng, hiu hắt bóng đơn côi.
Bã đậu thương nhớ anh, em [A]mình [Bm]ên tɾú dưới cơn mưa, mưa ɾào mưa không dứt, mưa ướt áo em [A]ɾồi.
Vẫn chiếc khăn tay này nhưng người xưa giờ ở nơi [Dm7]đâu
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP